Người giàu là xấu?
Hồi bé đi học, tất cả các chuyện tôi đọc và được học đều có nhân vật phản diện là lão nhà giàu độc ác xấu xa, chưa 1 lần nào tôi đọc được những chuyện cổ mà nhà giàu lại tốt cả. Và nhân vật hiền lành tốt bụng, bao giờ cũng nghèo rớt mùng tơi, và luôn luôn không đủ ăn, phải ăn cháy, phải vào rừng kiếm củi đổi gạo kiểu Thạch sanh khố dây lòi dái, phải thậm chí không có cái khố để mặc như anh Trương chi dái to hát như thằng đéo gì bụng to người Ý.
Người cộng sản cướp được chính quyền chính nhờ những người nông dân nghèo, với lòng hận thù ghanh ghét luôn đầy tràn với kẻ giầu là những tên thực dân, những thằng địa chủ, những tên tư sản, tất cả bọn chúng đều đáng ghét vì thừa ăn thừa mặc, nhà chúng luôn kín cổng cao tường và nghêng ngang xe-pháo.
Và khi người Pháp bỏ đi, tư sản bị cải tạo, thì vụ cải cách điền địa vĩ đại năm 1950s chính là minh chứng rõ rệt nhất về việc ghét người giàu, họ bị những bần nông nghèo đấu tố và làm nhục, tất cả những ruộng đất của địa chủ, những người được coi là giàu, đều bị tịch thu để chia cho bần nông, là tầng lớp nghèo khó, và khi có làng chưa đủ số địa chủ, những người trung nông bị đôn lên thành địa chủ cho đủ số.
Cô Cụ đã khóc xin lỗi nhân dân sau dịp này vì những sai lầm mắc phải, nhưng những giọt nước mắt của cô là dành cho người nghèo, tức trung nông bị “đôn” thành địa chủ, chứ các anh địa chủ xịn giàu nứt khố đổ vách dường như không thuộc về những lời xin lỗi này.
Nghèo, với tôi hồi đó được học trong sách vở đều là người hiền lành tốt bụng, thương người và có hiếu. Cứ nghèo được mặc định là tốt. Nhà tôi thời bao cấp khá giàu, giàu thời đó là có 2 cái gường, 1 cái tủ, 1 cái xe đạp Phơ gô và 1 honda 50 cũ, hồi đó thức ăn phải mua tem phiếu, thịt lợn thường ko có thường xuyên và hay bị kém chất lượng, thịt bò chỉ có trong sách và giấc mơ, nhưng thịt gà thì mẹ tôi vẫn nuôi và thịt ăn, mỗi lần thịt đều phải dấu và mang lông chôn kĩ, mẹ tôi lo sẽ bị ghét nếu có thịt gà ăn thường xuyên.
Thời bao cấp đó, nghèo là nghèo tất, những người giàu có nhờ buôn bán đều bị gọi là bọn gian-thương, các lãnh đạo cố ăn mặc giản dị nhất có thể, và thậm chí vào năm 1983, theo chỉ thị mật danh Z30, cho phép tịch thu tất cả những nhà xây 2 tầng và tài sản trong đó, Lí do là tài sản có được do phạm tội mà có, và tất nhiên, không cần chứng minh, bằng cớ lẫn luật sư hay tòa án. Hà nội đã thu 105 nhà, lí do duy nhất khi thu nhà là “Giàu” với lập luận đơn giản: Giàu là có tội, tài sản đó mặc định là bất minh.
Ở cái thời toàn dân nghèo thì người giàu nào cũng bị mặc định là của cải có được do phạp pháp.
Khi xảy ra va chạm giao thông, xe máy đền xe đạp, ô tô thì đền xe máy bất biết đúng sai, cũng do 1 phần quan niệm giàu hơn là mặc định sai.
Nghèo luôn luôn được thông cảm, vì người nghèo luôn đông hơn nhiều, ở Việt nam, càng nghèo càng đẻ khỏe, và tất nhiên, những đứa trẻ đáng thương không được phép chọn cha mẹ đó cũng sẽ nghèo. Người nghèo luôn tự tin đẻ tràn với tâm niệm sai lầm : Trời sinh voi trời sinh cỏ.
Những người nghèo luôn được thông cảm từ mọi phía, ngay cả khi họ phạm luật, tôi đọc báo thấy 1 anh bán rong bị thu đồ đã khóc ầm lên và than: “con ơi, thế là không có tiền đóng học cho con rồi” và anh được rất nhiều người cảm thông và chửi rủa những người bắt anh là bất-nhân, trong khi họ chỉ đang thừa hành pháp luật. Hay 1 anh bán rong ở nơi bị cấm trên xe ba gác, 1 loại xe cũng bị cấm trong thành phố, được cho rằng bị đánh ngất khi cố chạy theo để giằng lại đồ từ xe, hay 1 anh lái xe chở bia chạy như 1 tay đua F1 ở đường cua khiến bia văng tung tóe theo lực li tâm và suýt giết chết 1 người đi xe máy..
Và các anh đều nhận được rất nhiều chia sẻ cảm thông và mọi người đều quên đi việc các anh phạm luật.
Thực sự mà nói, những người nghèo ngày 1 đông dần và họ tràn về thành phố kiếm ăn vô luật pháp, họ làm tắc đường, mất mĩ quan đô thị, xả rác bừa bãi và bán đồ độc hại không nguồn gốc. Và lời thanh minh được nói nhiều nhất của họ khi bị thu giữ đồ nghề là “ Do quá nghèo, mong được thông cảm”.
Trên các diễn dàn khi các báo trong nước nô nức đưa tin với niềm hân hoan không giấu diếm có 1 đại gia nào đó bị phá sản và bán tống bán tháo nhà máy phân xưởng sản xuất thì luôn có những phản hồi mang tính chất hả hê thỏa mãn sự đố kị, và thống kê ra hàng loạt những tội lớn nhỏ của đại gia kém may mắn này, nhưng không ai quan tâm rằng, khi 1 đại gia giàu có bị phá sản, nghĩa là hàng ngàn công nhân sẽ bị mất việc, và càng nhiều doanh nghiệp phá sản, nghĩa là thất nghiệp và phạm tội sẽ càng gia tăng. Ai sẽ nuôi gia đình những công nhân thất nghiệp? Họ lại gia nhập tầng lớp nghèo cố gắng mưu sinh và bị cuốn vào thành phố vốn đã thừa mứa hàng rong ve chai vé số ăn mày kẻ cướp.
Thật buồn để nói rằng, các quan chức hay đại gia giàu có khó có thể trong sạch, khi bị lộ, thì tội họ dễ bị buộc nhất là đưa, nhận hối lộ và trốn thuế.
Và gần như không né tránh, ông tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã thẳn thắn nói khi tiếp xúc với cử tri: ““Đến Đường Tăng đi lấy kinh cũng phải hối lộ. Bước chân sang nước Phật đã phải hối lộ. Cho nên chúng ta phải xem xét, bình tĩnh, tỉnh táo sáng suốt. Tham nhũng đúng như các bác nói phải làm nhanh hơn, mạnh hơn, làm nghiêm hơn chứ không thể để xử lâu, xử nhẹ, án treo nhiều”.
Và 1 vị phó chủ tịch nước cũng nói: " làm 10 việc tốt cũng có thể có một việc sai. Nếu cách chức hết thì lấy ai làm việc?"
Theo cá nhân tôi, riêng ở Việt nam, nơi đâu có hối lộ tham nhũng, ở đó có phát triển, có công ăn việc làm, dân giàu hơn những nơi quan thanh liêm trong sạch.
1 người dân đi chạy việc bất kì ở cơ quan công quyền nào cũng thích gặp những anh nhận hối lộ hơn, vì chỉ có hối lộ mới có cơ may xong việc được.
Mặc dù hối lộ hay trốn thuế, nếu người giàu mở rộng kinh doanh, có thêm nhiều việc làm, giúp những người nghèo giàu hơn, thì cần phải mừng hơn là việc họ bị phá sản chứ?
1 đất nước liệu có giàu mạnh được không, nếu quá đông người nghèo và tất cả mọi người trong số họ đều hả hê khi những anh giàu bị tán gia bại sản và nghèo như họ?
Và đất nước này sẽ phát triển thế nào, nếu mọi người đều trở về thời nghèo như nhau giống những năm bao cấp?